Tản văn: Nỗi nhớ Bằng Lăng

Ngày đưa:  14/07/2017 08:02:37 AM In bài
Có một mùa hạ nồng nàn trên cánh bằng lăng/ Cô bé ơi sao em vờ không thấy/ Khi phượng vĩ bùng lên rực cháy/ Hoa bằng lăng lặng lẽ tím trong chiều... Có một mùa như thế đã cùng ta đi qua bao năm tháng để mỗi khi những chùm bằng lăng rợp sắc tím, những chú ve sầu kêu rộn rã lại nhắc nhớ ta về miền ký ức nắng chói. Ở đó luôn có một mùa thương nhớ những tà áo trắng e ấp, thướt tha, nồng nàn như những cánh bằng lăng tím mỏng manh. Một mùa chia tay ngọt ngào mà vấn vương bao kỷ niệm tiếc nuối.

Hoa bằng lăng không rực rỡ như hoa phượng, kiêu sa như hoa hồng, đài các như hoa lan, nhưng sao “cái màu tím dâng lên từ lòng đất” ấy lại gợi cho ta một nỗi nhớ da diết đến thế, thương nhớ nhiều đến thế. Nó như một thứ dư vị ngọt ngào của cuộc sống ban tặng cho tuổi thơ của mỗi người, rồi cất riêng vào miền ký ức, trở thành gói hành trang đẹp theo ta suốt cuộc đời, để mỗi khi mệt mỏi, vấp ngã, ta lại tìm về, lòng cảm thấy nhẹ tênh, thanh thoát biết bao với sắc tím bằng lăng tinh khiết. Hình ảnh những cô cậu học trò lưu luyến, những lời nói yêu thương ngập ngừng, những ước mơ bay cao, bay xa chưa định hình rõ... bên chiếc giỏ xe nặng trĩu cánh bằng lăng tím biếc hòa cùng sắc phượng đỏ đến nao lòng là những gì thiêng liêng nhất, đẹp đẽ nhất mỗi khi nỗi nhớ bằng lăng ùa về, miền ký ức nắng chói ùa về.

Ngồi dưới tán bằng lăng ngay cạnh cơ quan, nhâm nhi ly cà phê thơm nồng, ngắm những giọt mưa tý tách hiếm hoi của ngày đầu hè rơi trên những cánh hoa bằng lăng ướt sũng, chợt nhớ da diết về những ngày xưa cũ. Thủa hai đứa thường cùng nhau đi lặng lẽ dưới hàng bằng lăng trước cổng trường, lòng trào dâng nhiều cảm xúc mà không thốt thành lời, để rồi Mây hạ lang thang như bâng khuâng rất nhẹ/ Muốn nói cùng em đã tím mắt chiều. 

Ảnh: Internet

Giang Ninh

 


Bản quyền ©2011 Trung tâm CNTT và TT Quảng Ngãi