Ảnh: Internet
Trên bầu trời xanh trong veo, tiếng sáo diều nâng cánh cò bay về phía dòng sông yên ả, thanh bình. Áp tai vào ngọn gió thoảng qua, tôi thầm nghe những tia nắng nhỏ nao nức chào ngày mới…
Thời thơ ấu của tôi vang vọng miền ký ức mùa hè quê ngoại. Cứ mỗi dịp nghỉ hè, mẹ lại cho tôi về thăm ngoại. Buổi trưa, tôi lặng lẽ vào mảnh vườn của ngoại để quan sát ong, bướm lượn quanh, sơn ca hát đối, chuồn chuồn tập múa, chích chòe hót vui. Mùa hè ngân lên giai điệu bình dị làng quê chở niềm vui đến từng ngõ xóm. Cây phượng gầy được treo chi chít đèn lồng thắp lửa đỏ. Ve mải mê gảy đàn từ lúc mặt trời lặn đến tận khuya. Ánh trăng rắc bạc khắp vườn cây, quả chín tỏa hương thơm nưng nức, sương đính những hạt ngọc trên vạt cỏ non xanh. Vui nhất là trò chơi bịt mắt bắt dê và trò chơi trốn tìm của bọn trẻ trong xóm. Đứa lớn, đứa bé trêu đùa nhau cười rinh rích. Mùa hè nhảy tung tăng theo nhịp chân trẻ thơ, hương mùa hạ nở xòe theo bàn tay em nhỏ với điệu múa hồn nhiên, trong trẻo…
Tôi nhớ trước hiên nhà ngoại có chiếc võng đay đã cũ nhưng rất chắc chắn. Mỗi lần tôi về chơi, mấy đứa em họ cứ tranh nhau ngồi lên võng cùng tôi. Chúng tôi đung đưa chiếc võng, tiếng kẽo kẹt vang lên trong cái nắng hanh hao của mùa hè.
Tôi lớn lên tại thành phố, ăn học, trưởng thành rồi khoác ba lô vào quân ngũ. Mỗi lần hành quân qua các nẻo đường quê, ký ức mùa hè quê ngoại lại dội về. Giờ ngoại không còn, thi thoảng trong giấc mơ, tôi vẫn nghẹn ngào gọi: - Ngoại ơi!
Mai Hoàng Hanh